Chương 1: Kí ức về ghe thuyền và công nghệ nơi sông nước miền Tây
Tôi là Khải sinh ra ở một vùng quê sông nước miền Tây, tên cúng cơm là “Bột” vì hồi mới sinh ra tôi rất trắng, trắng như bột vậy, có người còn hay châm chọc gọi tôi là “công tử bột” hay Bột – công tử vì tui cũng có nét kiểu thư sinh công tử (người ta hay nhận xét vậy) . Gia đình tôi cũng thăng trầm, tuổi thơ của tôi bắt đầu sau vài năm đất nước Đổi Mới giai đoạn này gia đình tôi khá là khó khăn do thời cuộc ba mẹ và anh chị trước đó từng vượt biên 2,3 lần gì đó không thành, tiêu tán hết tài sản phải trở về sống ở trong bưng gần nhà nội, còn nhà ngoại cũng sa sút nhiều với ở xa nên cũng ít qua lại. Vì vậy hồi còn bé tôi hay bị bắt nạt vì nhỏ con và nghèo nhưng bắt đầu từ năm lớp 4 thời gian này nhà tôi có khấm khá hơn xíu vì Việt Nam mở cửa nên Việt kiều được phép liên lạc và trợ cấp “đô” giúp đỡ họ hàng.
Từ thuở nhỏ tôi đã thấy có sự khác biệt về nhu cầu vui chơi giải trí của tụi nhà “có điều kiện” “nhà giàu” và tụi “nhà nghèo” nhưng đều có điểm chung là rất tò mò và muốn thử trải nghiệm thú vị mà hoàn cảnh hiện tại không có. Kiểu là như tôi nhà ở trong ruộng đi học ở phố huyện thì rất thích được trải nghiệm của tụi nhà giàu như được chơi những đồ chơi mới hiện đại, trải nghiệm khi được mua quần mới dịp tết… ,còn đám nhóc tụi tui sẽ chơi đồ chơi hàng làm từ lục bình, nhà chòi làm từ lấy chuối, hoặc đi bới những đống rơm làm nhà, hái trái cây xoài ổi trong vườn, chèo xuồng đi chơi câu cá mùa nước nổi …với chúng tôi thì thấy bình thường nhưng những cái đó tụi nhà giàu rất thích vì nhà tụi nó có lớn thật hiện đại thật nhưng ở phố thì làm gì mà có được không gian rộng như vậy mà chơi.
Tất nhiên sở thích của lũ trẻ miền nước và bắt buộc phải biết đó là “bơi” vì hồi xưa hàng năm khi mùa lũ về thì rất hay xảy ra tình trạng chết đuối đa phần là trẻ con. Và để có thể di chuyển mùa này dễ dàng nhất tất nhiên là xuồng rồi. Vì khi ở nước lũ có thể chỗ chảy băng qua đường mà đi xe chạy qua thì đôi khi khá nguy hiểm. Mà kí ức của tôi là lần đầu chèo xuồng nếu không biết sẽ dễ bị quay vòng vòng nếu chỉ chèo mái chèo một bên.
Hồi internet mới bắt đầu bạn bè ai cũng tò mò thích thú chat Yahoo Messenger vào các phòng chat tìm bạn bè tứ phương, cứ sau buổi học là vào quán tạo các nick độc lạ như: batnapquantai_honemlancuoi, ngoitrongtoilet_gaothettenem…
Với địa hình khắp miền Tây chắc ai cũng quen với “đò ngang” tức có một con sông hay nhiều con sông nhỏ cắt quãng ngang với trục lộ chính còn phà là khi qua các con sông lớn để qua tỉnh khác hay đi tuyến quốc lộ. Nhà tôi ở phía trong nên muốn đi ra thị trấn thì phải qua đò ngang. Đò ngang khu nhà tôi chỉ chạy tới 9h tối là ngưng, vì thế mà tôi chat sau 9h tối. Nhưng tôi được tiếp xúc khá sớm nhờ thằng bạn thân có cậu nó là Việt kiều nên đồ công nghệ mới gì nó cũng có, còn tôi thì xài ké một số đồ nên cũng đu theo kết nối internet Dial-up 1269 và 1260 chung đường line với điện thoại ở nhà. Chính vì thế mà tôi nhận ra tầm quan trọng của sự Kết nối liên tục mà không bị ngắt quãng về không gian và thời gian là một sự khác biệt rất lớn.
Chính vì thế tôi thi cả 2 khối A vào IT và D vào quản trị kinh doanh vì mơ ước của tôi là muốn ứng dụng công nghệ thông tin vào kinh doanh. Nhưng cả 2 khối đều thiếu điểm nên rớt nguyện vọng 1 cũng chẳng thích luyện thi để thi lại nên vào đại học dân lập ở Sài gòn cũng có tiếng ăn chơi hồi đó. Thực lực học IT của tôi ở Đại học thì khá tệ nên bù lại hơi ở mấy cái khoản cafe đi chơi, karaoke hay mua bán đồ trang sức thì tôi lại rành vì tôi cũng có một người bạn chuyên bán đồ này. Nhưng thực sự tôi gặp khủng hoảng khi vào cuối năm 3 mặc dù đã chọn là ngành Hệ thống thông tin để đỡ phải lập trình mà tôi vẫn thường xuyên là tâm điểm chỉ trích hay trút giận của một giảng viên cực xắc xéo với giọng éo éo (mà tụi tôi hay gọi là 3D) khi liên tục bị thầy mỉa mai mỗi trong suốt một học kỳ và ổng đảm nhiệm cả lý thuyết + thực hành.
Và đỉnh điểm là lần thầy cố tình gọi tôi lên bảng, vì không làm được nên thầy bắt tôi đứng giữa lớp và nói:
– Tôi không hiểu sao anh lại vào được đại học nhỉ? Với tư duy của anh thế này mà cũng học IT à! Có dòng code đơn giản thế mà cũng làm không xong! Nhìn anh thế này chắc là gia đình anh lo lót mua điểm cho anh vào trường này phải không! Thôi thì em nói nhà em thuê người học giùm em luôn đi chứ em đi học làm gì mất công! – Người thầy với giọng mỉa mai khỉnh bỉ để làm bẽ mặt tôi trước mặt bạn bè.
Cùng thời gian đó gia đình tôi cũng gặp biến cố tài chính và tôi thì thất bại trong việc theo đuổi crush nên đã làm chuyến phượt bằng xe máy một mình vào hè năm đấy. Cũng nhờ lần phượt tới Đà Lạt mà tôi vô tình làm quen được một cô gái Đà Lạt – người cũng mới chia tay bạn trai cùng lớp là một thiếu gia bán đặc sản lớn nhất Đà Lạt. Vì 2 đứa rảnh rỗi nên chúng tôi của năm ấy có nhiều trải nghiệm thật tuyệt vời, lãng mạn từ đi mưa ngắm thung lũng nhà đèn, đi dạo đọc sách trong những biệt thự cổ, ngắm rừng thông trong buổi chiều hoàng hôn ở thung lũng vàng, rồi buổi sáng thì đi săn mây. Có lẽ cảm giác trải nghiệm hồi hộp nhất có lẽ là trộm hoa tặng cô ấy và đi thăm ngôi nhà Ma ở đèo Prenn vào buổi tối.
Chuyện chúng tôi gặp nhau quen nhau rồi chia tay cứ như drama phim Hàn. Đó cũng là một trong những nguyên nhân mà rời Sài Gòn ra đảo Phú Quốc để trở thành digital nomad (dân du mục kĩ thuật số) để rồi khởi nghiệp trong lĩnh vực du lịch với các dự án startup du lịch mở hostel cho người Việt đầu tiên ở Phú Quốc (2 hostel khác thì chủ yếu phục vụ người nước ngoài) mà khi đó từ khóa hostel đang là trend khi đó cho dân du lịch bụi giá rẻ và sau 1 năm thì tôi và người bạn ở Phú Quốc mở thêm dịch vụ nữa đó là tour cano, du thuyền đầu tiên ở Phú quốc.
Nhờ những ngày tháng khởi nghiệp với dịch vụ homestay và cano ở đảo thì tôi luôn băn khoăn đó là: Tại sao người giàu khi trải nghiệm những của tầng lớp dưới hay tụi Tây lông qua trải nghiệm Việt Nam thì được khen còn tầng lớp dưới sử dụng sản phẩm cao cấp hay trải nghiệm sang chảnh của tầng thượng lưu thì bị lên án, chê bai, chẳng lẽ nếu xuất thân nghèo là phải an phận cam chịu cuộc sống nghèo thế sao!. Thường thì du khách ai cũng muốn thử, muốn khoe “trải nghiệm” Đẹp Độc lạ với bạn bè, người thân…nên tôi quyết tâm theo đuổi dự án này để phục vụ cho nhu cầu của giới cả nhà giàu và bình dân luôn, nó không phải là Luxury sang chảnh mà là trải nghiệm 1-0-2 vì có những trải nghiệm mà không hẳn phải có tiền là có được vì nó phụ thuộc vào nhiều yếu tố khách quan khác mà mỗi người có khi sẽ được những trải nghiệm khác nhau.
Nhưng lý thuyết là thế, lý tưởng là thế nhưng thực tế cảm giác khi team của tôi vừa debut được startup dịch vụ du lịch cao cấp về du thuyền lúc mà khi tôi chỉ mới bàn tới 2 từ “Du thuyền” thôi thì bạn bè người thân đã bàn lùi với câu nói Du thuyền mình còn chưa đi được chứ nghĩ chi tới việc kinh doanh du thuyền – cái ngành chỉ dành cho giới nhà giàu tới siêu giàu thôi, nghĩ sao trèo cao thế Khải. Nhưng tôi chỉ im lặng không nói gì
Rồi cố gắng và may mắn tôi cũng tập tễnh vào kinh doanh Du thuyền đầu tiên ở Phú Quốc nghĩ rằng sẽ có ngày bước vào gia nhập giới nhà giàu mặc dù hiện tại mới chỉ là cung cấp dịch vụ cho tụi nhà giàu thôi cũng kiếm được khá tiền. Nhưng không sau đó chúng tôi cũng bị rớt một phát thật đau sau khi mọi thứ phát triển quá nhanh, quá quy nguy hiểm rồi rơi vào tình trạng ngoài vòng kiểm soát và rồi cái kết là “trèo cao thì té đau” thế thôi. Vì vậy mà tôi còn mang nợ nhà đầu tư. Không lẽ những người đã có gắng phấn đấu như tụi tui mãi không thuộc về giới nhà giàu thôi sao!
Một lần nọ tôi chợt thấu cảm ghê gớm vô tình khi xem đoạn hội thoại trong phim Hoa ngữ phân cảnh anh chàng doanh nhân – badboy thấy cô gái khoang thường trên du thuyền (cruise) lại đến ăn một mình ở nhà hàng sang trọng dành cho khoang VIP thì nói rằng:
– Một số người khi nghĩ nhà hàng này không thuộc khoang mình thì sẽ không dám bước lên trên xem một chút, còn một số người thì đã lên xem thử liền phát hiện bản thân vẫn đủ tiền ăn một bữa giống như cô. Nhưng tóm lại nó vẫn có các phụ phí khác nữa nên đành quay về nhà hàng thường trong vé tàu mà họ đã mua lúc trước.
Cô gái đáp rằng: Tôi cũng không phải là loại người thứ hai mà anh nói. Tôi thấy ở nhà hàng tốt nên muốn ở lại đây.
Và cô gái ấy đã từ chối khi badboy đề nghị giúp nâng hạng và tự quẹt thẻ tín dụng của mình để tận hưởng trải nghiệm khoang VIP.
Nhờ đáp của cô gái giúp tôi có thêm niềm tin khi mình thấy nơi đó tốt thì mình muốn ở thôi cho dù sau đó thì mình sẽ phải nỗ lực nhiều hơn, tìm nhiều giải pháp mới để kiếm tiền bù vào chỗ đó.
Tôi cùng team lại tiếp túc phấn đấu nỗ lực cho sứ mệnh của dự án như là một cuộc cách mạng trong du lịch cho người Việt và Đông Nam Á nhằm thay đổi thói quen phong cách du lịch cũ, bằng cách đi tiên phong trong công nghệ để tạo ra sân chơi mới cho du khách dễ dàng tìm được những trải nghiệm du lịch ĐẸP – ĐỘC – LẠ, cơ hội được những trải nghiệm sang chảnh, cấp cao với chi phí thấp. Hơn nữa dự án không chỉ tạo công ăn việc làm cho người địa phương, đối tác làm du lịch mà ngay cả những người hay đi du lịch, mê ăn chơi giải trí cũng có thể vừa vui chơi vừa có thêm thu nhập, tận hưởng cuộc sống luôn. Và tôi cứ nghĩ nghĩ rằng khi chúng tôi mang đến thỏa mãn cho du khách thì họ cũng phải trả một mức giá hợp lý chứ.
Nhưng cuộc đời trớ trêu một lần nữa kể cả khi tôi trở về Sài Gòn được nhận vào một vườn ươm đào tạo bài bản để đi gọi vốn và gọi được 1 tỷ đồng rồi nhưng sau đó thì startup của tôi lại một nữa fail. Biết là rất khó để có thể thay đổi tầng lớp mình đang sống từng tầng thấp lên tầng cao nhưng tôi không cam tâm cam chịu số phận theo kiểu Á Đông, vẫn còn sân si tham vọng phải thật thành công và giàu có. Nhất định phải có giải pháp cho vấn đề làm giàu này. Không lẽ phải chấp thực tế “Gió tầng nào thì gặp mây tầng” đó sao?
Rồi đại dịch Covid19 ập đến!
Khủng hoảng nhất là 3 tháng đỉnh đại dịch ở Sài Gòn mà tôi bị cách ly một mình trong căn biệt cũ quận 3 mà gia đình chủ nhân thì mới vừa đi định cư nước ngoài và cũng là họ hàng. Vì từng có thời gian sống ở đây nên nhiệm vụ của tôi là trông coi căn nhà này và chỉ được ở một mình tôi không được phép kinh doanh cho thuê hay làm gì cả. Ở Sài gòn tuy có còn gia đình anh hai, chị ba nhưng ở quận rìa, lâu lâu cũng có ghé qua. Nhịp sống ở Sài gòn tự nhiên tôi thấy lạ lẫm, vì đang quen nhịp sống chậm, thiếu thốn ở đảo, còn bạn bè cũ cũng ít liên lạc với lại giờ đa số cũng có gia đình, hơn nữa sau thất bại ở Phú Quốc, nợ nần ngập đầu nên tôi cũng thu mình lại ít giao tiếp. Vì tập quen dần với cuộc sống một mình ở ngay Sài Gòn đã từng rất quen thuộc mà không bị tự kỉ, buồn phiền kiểu hướng nội mà vẫn có thể quan sát được nhịp đập của môi trường sống xung quanh của người hướng ngoại nên tôi đã khám phá ra một trải nghiệm khá thú vị để cũng để “chữa lành” đó là đi bộ ở công viên Landmark81.
Những ngày đầu chỉ là đi tới Landmark81 rồi dạo vòng Vincom rồi uống trà sữa Phúc Long hay Cộng để ngắm cảnh ánh đèn từ tòa nhà cao nhất Việt Nam – nó như là một ngọn đuốc hay là ánh sáng để soi rọi tâm trí cũng như những ước mơ hoài bão đang bị phủ mờ và chôn vụi. Tôi lang thang trên ngắm khung cảnh trên khi đi qua công viên trên cầu vượt rồi leo lên đài quan sát ngắm toàn cảnh từ trên cao nhất là tàu Du thuyền khách sạn SaiGon Princess đi ngang qua hàng đêm khoảng 8h15-8h30h. Nhưng trải nghiệm thú vị nhất với tôi là đó một ngày lang thang tôi khám phá ra có một hồ bơi mà mình không phải là cư dân ở đây hay cần thẻ quẹt để vào được, mà hình như bộ phận quẹt thẻ nên thanh chặn hạ xuống có thể bước vào được. Hồ bơi này có hơi nhỏ so với một số hồ bơi khác nhưng bù lại nó vẫn có view ngắm cảnh tuyệt đẹp có thể ngắm đèn tòa tháp Landmark81 hàng đêm.
Có một nơi mà tâm trí hay năng lượng của tôi luôn bị thu hút là khu bến du thuyền Vinhomes Marina hoàng tráng được quản lý khai thác bởi TamSon Yachting. . Nhưng cả mấy tháng trời mà tôi theo dõi và quan sát thấy chẳng mấy khi có người thuê, giá báo trên brochure khá cao so các đơn vị thuê ở các công ty du thuyền khác và rất cao so với mặt bằng cho thuê với người Việt bình thường. Có thể nói trải nghiệm hàng đêm ở bến Marina là nơi “chữa lành” tâm hồn tôi nhất trong những ngày tháng chênh vênh, bế tắc ở Sài gòn hoa lệ này. Một trải nghiệm kiểu không khác gì cảnh phim kinh điển về nhân vật Holly (do Audrey Hepburn đóng) luôn ngắm nhìn ở cửa hàng Tiffany vào mỗi buổi sáng như là liệu pháp “chữa lành” tâm hồn khi cô gặp phải khó khăn, chông chênh trong cuộc sống ở NewYork và cô gọi đó là bữa sáng ở Tiffany’s (Breakfast at Tiffany).
Thời gian kinh tế phục hồi sau Covid 19 ở Việt Nam rất chậm rãi cộng thêm tình hình thế giới hỗn loạn căng thẳng với chiến tranh Nga – Ukraina nên tôi khá chán nản trước thực tế cơm áo gạo tiền mà thị trường dịch vụ du lịch phía trước thì vẫn mịt mờ. Tôi lần đầu tiên muốn trở về quê ở miền Tây sống chứ thực sự chưa bao giờ thích cảnh thanh bình miền quê cả. Tôi nghĩ thầm chẳng lẽ cuộc đời không phù hợp với nơi phồn hoa đô thị, bon chen mà lại phải ở nơi thanh bình ư? Chẳng bù cho một cô bạn của tôi sống ở Sài thành thì chỉ ao ước cuộc sống an yên thanh bình.
Rồi thì tôi trở về quê không tự tin như trước, lần này một tâm thái hết sức khiêm tốn, giản dị khi đi giao lưu uống rượu quanh xóm với các món nhậu có ở vườn, ao, chuồng của anh, em, chú bác hàng xóm. Vì ở miền Tây nhậu lai rai ngày ngày qua ngày khác, tháng này qua tháng khác là chuyện quá bình thường nhất là mùa mưa, mùa nước nổi vì cá tép, vịt chạy đồng ê hề rẻ rề. Nhậu một phần để quên đi những tham vọng, hoài bão, nhưng dù có cố gắng tôi cũng không thể hòa tan được với những cuộc nói chuyện quá xàm xàm hay nhưng câu hỏi tọc mạch riêng tư khá “vô tri” “vô duyên” nếu xét theo môi trường thành thị nên chỉ à, ừ hay mỉm cười xã giao cho qua thôi chứ biết làm gì.
Tưởng chừng sẽ được an yên dưới cái võng dưới gốc cây xoài nhưng không tôi bị dị với lông của sâu còn bám lại trên võng thì phải, mọi người nói đổ rượu lên để khỏi bị ngứa. Rồi thì muỗi chích mỗi đêm, kiến cắn, đi bộ đêm thì bị mấy con chó dữ lao đột ngột ra sủa như sắp cắn tôi đến nơi. Mặc dù đây là nơi tôi sinh ra, nhưng không hiểu sao mọi thứ như xua đuổi tôi vậy. Không như những lần tôi ghé nhanh về quê mỗi dịp tết hay giỗ chạp thì mọi thứ lại êm đẹp như mời gọi ở lại. Rồi đỉnh điểm là mùa cắt lúa mấy ngày đầu tôi còn chạy ra coi xem xe máy cắt lúa trên đồng nhưng rồi lại nhận ra bị rặm lúa nên bị nổi mẩm đỏ. Thôi thì cũng đành nói với bản thân và ông trời rằng mình đã cố gắng như có lẽ vẫn không hợp ở vùng quê rồi. Vậy nên tôi đành trở lại Sài Gòn dù chưa biết làm gì, tài chính, công việc thì không có, tương lai thì mịt mờ.
Về lại Sài gòn cũng chưa biết phải làm gì. Nghe nhạc thiền thời gian qua cũng chẳng giúp tôi giác ngộ được gì. Tôi tìm cảm xúc trải nghiệm mới nên thử đến những quán pub, bar với âm nhạc EDM để quên đi cảm giác thất bại cay đắng một lần nữa. Và được biết một người bạn của tôi có mở quán bar là Quân người bạn khá thân từ hồi đi học, mà không hiểu sao chúng tôi luôn hợp nhau kiểu bù trừ cho dù 2 đứa tính cách và hoàn cảnh trái ngược nhau. Hồi còn đi học thì tôi cũng tương đối nghiêm túc còn Quân thuộc giới underground ăn chơi giải trí, vì sống với bà ngoại từ nhỏ nên khá tự do, rất lanh lợi, rành đời và rất hào sảng có thể sáng ăn sang tối ăn xôi cũng được. Nhưng thời gian tôi đi làm văn phòng thì khả năng giao lưu với đám bạn underground thường hay bị lạc lõng và còn giao lưu kiểu dân công sở bạn tôi thì Quân không quen, rồi mối liên hệ gián đoạn khi tôi ra đảo sống.
Vì quán bar là nơi hơi “phức tạp” nên tôi cũng ngại ghé vì cuộc chơi bao giờ cũng bắt đầu sau 10h đêm không à mà lần nào phải có Quân hẹn thì mới làm lên bar chứ một mình ngại, phần vì giai đoạn này đang thiếu tự tin, chính xác là thiếu tiền nên tầm 12h là tôi về mặc dù lúc đó mới là lúc nhạc nó mới bắt đầu phiêu. Hôm nay bar cũng hơi vắng mà Quân cũng lên bar nên tôi quyết định ở lại tới sáng. Hai chúng tôi ngồi hàn huyên tâm sự vừa chill chill ít “quà quê” bên Mẽo mang về ôn lại chút kỉ niệm xưa nhất là thời đi học. Bỗng tôi nhớ tới câu nói ngày xưa của thằng lớp trưởng cùng khối: –
– Khải à, mày không bao giờ học giỏi bằng tao nhưng mà ra đời thành công hơn tao chỉ vì mày có tiền hơn mà thôi!?
Tới giờ tao vẫn lăn tăn chưa hiểu vì sao thằng lớp trưởng lớp A lại nói thế tao nhỉ? Thì lúc này Quân mới nói lại với tôi rằng câu nói này là nó cay cú lớp mình hồi làm báo tường 20/11 hồi đó tôi được phân phụ trách trong nhóm làm báo tường cho lớp nhưng tôi chẳng biết vẽ, cũng chẳng viết chữ đẹp chữ thư pháp gì nên rảnh rỗi ra ngoài mua vài bịch bánh snack về cho mọi người ăn chơi chơi đỡ buồn. Rồi cô bạn khác lớp đi ngang qua ngó chơi chơi xem báo tường lớp tôi thế nào thì tôi mời bánh snack thế là lúc sau cô bạn ấy vốn là con của một họa sĩ nên đã vẽ giùm báo tường lớp tôi vài họa tiết gì đó, cuối cùng lớp chúng tôi được hạng nhì toàn cấp nhưng bạn lớp trưởng kia hạng ba vẫn không phục, tôi cũng có phần cảm thấy vậy nhưng biết làm sao được khi cô giáo chủ nhiệm của tôi là trưởng ban khảo chứ!
Bây giờ nhờ dựa hơi là bạn chí cốt của Quân mà tôi được hưởng những trải nghiệm “đặc quyền” bắt đầu từ bar của Quân sau đó là các nơi dịch vụ khác. Và nhất là việc Quân còn kết nối cho tôi với anh Kevin là một nhà đầu tư bất động sản ở Sài Gòn gốc người Hà Nội. Sau đó anh Kevin đã cam kết rót vốn đầu tư dịch vụ Du thuyền và platform công nghệ về các dịch vụ luxury, có 1-0-2. Chính vì thế mà tôi có thêm cơ hội tiếp xúc và quan sát thế giới của những người tiêu tiền và có quyền ở Hòn Ngọc viễn đông này thế nào. Ban đầu hơi chút bỡ ngỡ nhưng sau đó tôi thấy khá thích thú với những trải nghiệm “đặc quyền” đó vì cũng hợp phần nào vì tôi vốn cũng có nét công tử bột dù là fake. Ngẫm lại chẳng lẽ ưu thế của tôi là nhờ tiền thôi chứ chẳng có tài cán gì cả sao?
Thật ra ngày xưa tôi cũng từng dùng tiền để thao túng chuyện tình cảm với crush có hoàn cảnh khó khăn thời đại học. Chỉ vì 1 chuyện nhỏ là sau tết khi gặp lại cô ấy cùng người bạn thân mới vừa gặp đã vòi tiền chuyện lì xì này nọ. Hôm đó vì đang bị anh chị xỉa xói và gia đình cũng đang gặp chuyện về tài chính nên thái độ móc bóp ra lấy tiền đưa lì xì cho crush và người bạn có phần như bố thí, tôi không ngờ vì hành động đó làm tổn thương sâu xắc đến crush và kết cục là chúng tôi phải dừng là ở mức bạn bè. Có lẽ vì lần làm tổn thương sâu xắc với crush hồi đại học đó mà tôi cho đến bây giờ luôn thích vào vai Nobita trong chuyện tình cảm. Với mong muốn có thể lấy được người mình yêu nhất hay người yêu xinh đẹp như Xuka! Sẽ vô cùng bực mình như đỉa phải vôi khi có ai chọc tôi giống Xêko. Tôi sợ hình mẫu Xêko không phải vì không đẹp trai hay hợm hĩnh mà là vì cái kết của Xêko là phải nối nghiệp gia đình làm giám đốc chứ không phải theo đam mê nghệ thuật và nhất là phải lấy người phù hợp – môn đăng hộ đối chứ không phải là người nó yêu nhất.
Nhưng khi xem lại tóm tắt về nguồn gốc gia đình Xêko thì tôi thấy có sự khác biệt giữa gia đình tài phiệt vẫn cho Xêko chơi chung sinh hoạt với đám thường dân và cả tầng lớp “anh chị” như nhà Chaien nhưng khác hẳn với kiểu gia đình trâm anh thế phiệt Đêkhi chỉ lo chuyện học hành, quy củ phép tắc trong vòng tròn các mối quan hệ của giới tinh anh, thượng lưu chứ rất hạn chế tiếp xúc hay sinh hoạt chung với các giới bình dân. Mà tính cách Dekhi này thì rất giống anh Kevin. Còn nhân vật Xuka thì trong thực tế các event hay party đó là những cô gái xinh xắn, dễ thương thường luôn thảo mai đong đưa trong các tình huống mà cánh đàn ông khi đó yêu bằng mắt thì u mê không thể nhận ra, còn các chị em thì yêu bằng tai nên hay gặp những kẻ ba hoa chích chòe, badboy như Xeko.
Bỗng nhớ lại động lực cá nhân mà mình đã mạo hiểm để từ kinh doanh cano lên Du thuyền mà tôi không nói ra. Đó là vì khi đó đang crush một cô gái đi một mình là khách hostel của tôi. Vì những câu chuyện của cô ấy tâm sự riêng cũng những nỗi niềm khởi nghiệp mà tôi không dám nói với bạn bè, người thân. những không hiểu sao chúng tôi thu hút nhau một cách kì lạ. Vì muốn thể hiện và bù đắp thiếu thốn cho cô ấy nên tôi còn hứa hẹn sẽ cùng nhau đi du thuyền ở biển Miami của Florida đoàn tụ với mẹ ruột đang ở đó. Hiện tại cô ấy sống với người ba và vợ hai ở Sài gòn. Vì thế tôi đã cố gắng rất nhiều cố gắng làm những thứ làm dù tôi chưa hề biết, kĩ năng quản lý và tài chính vượt tầm của công ty khi liều lĩnh kết hợp với bạn mở văn phòng kinh doanh ở Hà Nội, theo kiểu như trong phim Forrest Gump đã mua đại con tàu đánh tôm và đặt tên tàu là Jenny – tên của crush, rồi cùng người bạn Dan ra khơi dù chẳng hiểu biết gì về ngành biển.
Nhưng không may mắn như trong phim là tàu không bị nát khi gặp bão mà còn trúng được mẻ tôm lớn duy nhất ở vịnh. Sau đó thất bại tôi nhận ra mình không chỉ là thằng khờ Gump mà còn là Nobita ảo tưởng sức mạnh, còn crush tất nhiên là Xuka rồi nhưng là phiên bản đời thực và không có Doremon giúp nào cả. Và nghe nói cô ấy cũng đã lấy một Việt Kiều do bên ngoại sắp xếp để ra đi nước ngoài. Nhưng dù sao cũng cảm ơn cô gái Xuka năm xưa nhờ vậy mà tôi dám bước ra vùng safe zone, tuy đến giờ tôi còn vẫn thê thảm vì màn “một lần chơi lớn xem em có trầm trồ”.
Đến đây thì tôi lại thấy nhân vật Xêko hợm hĩnh, thích thể hiện kia cũng không đến nỗi tệ, quá đáng ghét, mà có phần tài năng trong khoản biết dùng tiền và giao tiếp đó sao! Nobita thì hiếm khi có cơ hội tham gia những buổi party event sang trọng hay ăn chơi như thế nếu không nhờ Doremon. Nếu nghĩ APP kia của mình cũng có khả năng như Doremon tạo ra những cơ hội, “đặc quyền” giúp các Nobita thời bây giờ có thể tham gia party VIP thì cũng hay chứ nhỉ?
Rồi trong một buổi tối sau khi uống hết ly cafe sữa rồi lang thang ở bến du thuyền Landmark81 ngồi ghế lướt tiktok thì gặp ngay clip về “Chuyện cầu xin Thượng đế” thế này:
Tôi cầu xin Chúa “Sức mạnh” thì thì Chúa ban cho tôi “Khó khăn” để tôi Mạnh mẽ. Tôi cầu xin sự khôn ngoan thì Chúa ban cho tôi “Những vấn đề” cần Giải quyết. Tôi cầu xin sự Giàu sang thì Chúa lại bạn cho tôi “Cơ thể, khối óc” để Làm việc. Tôi cầu xin sự Can đảm thì Chúa đã cho tôi “những Nguy hiểm” để tôi Vượt qua. Tôi yêu cầu sự Kiên nhẫn thì Chúa lại đặt tôi vào “những tình huống” buộc tôi phải Chờ đợi….
Trong khoảnh khắc ấy làm tôi hồi tưởng lại những sự việc đã qua và kết nối chúng lại: Đúng là khi tôi đang rất thích sống ở nơi bon chen để kiếm tiền thật nhiều như Sài Gòn thì dòng đời lại xô đẩy tôi ra đảo Phú Quốc nơi còn hoang dã, lạc hậu nhưng bình yên, hay vùng đất Đà Lạt lạnh lẽo nơi mà con người ta rất dễ yếu đuối và ủy mị. Trải qua 5 năm khi tôi đã thích nghi và thích nghi với môi trường ở đó muốn tiếp tục ở lại thì dòng đời lại xô đẩy trở nên nơi bon chen, sân si nhất như tôi từng thích trước kia, đã nhiều lần tôi trở ra đảo rồi lại trở về đất liền rồi lại cố gắng ra đảo nữa nhưng bất thành. Thời gian giằng co đó đến nay cũng lại gần 5 năm nữa với biết bao thằng trầm biến động không chỉ ở Việt Nam mà cả thế giới với đại dịch bệnh Covid-19, xung đột tôn giáo, dân tộc, chiến tranh, động đất…đủ thứ. Để rồi sau tất cả tôi có thể “ngộ” phần nào về bài test vấn đề này được Thượng đế gửi đến là để thử thách và rèn giúp tôi vẫn có thể an yên được trong môi trường kinh doanh đầy bon chen và sân si để có thể giữ được mình, cũng như có thể vẫn còn tinh thần chiến đấu, ngọn lửa tinh thần có phần bon chen dù ở những nơi an yên, lạnh lẽo. Cảm nhận của tôi lúc này là: Pass – đã vượt qua bài test tuy chỉ là vừa đủ điểm đậu cho giai đoạn này! Có lẽ mình đã đủ năng lực để trở lại nơi bắt đầu là Sài Gòn “hoa lệ” này rồi. Con cám ơn Thượng đế!
Sau buổi tối “giác ngộ” đó thì tôi chợt nghĩ ra một ý tưởng để có thể Empathy (thấu cảm) trải nghiệm dịch vụ thì mình nên hóa thân vào vai kiểu Công tử bột fake để tìm hiểu tham gia thử hoặc nghe chia sẻ lại các cuộc chơi của các dân chơi, dân tài chính coin, đại gia chân đất, Việt kiều hay tụi Expat để lấy cảm xúc, phiêu theo đó là có thể tạo ra những trải nghiệm là lãng mạn mà mình thực sự “thấu cảm” được với các dòng dịch vụ về Du thuyền và quán bar mà chúng tôi đã đang và sẽ triển khai. Mặc dù phía trước còn nhiều khó khăn nhưng thấy hình tượng chàng trai Chill Guy – ” Chàng trai thư giãn” đang hot thể hiện “tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến”
Và thế là tôi đã đặt tên cho dự án blog là Yacht Chill với nickname là Yacht Chill Guy