Chương 3: Lênh đênh trên du thuyền ở đảo hoang.
Để hoàn thiện hồ sơ cho vòng Series A cho nhà đầu tư thẩm DD (due diligence) thì chúng tôi phải làm triển khai một số dự án và mở rộng hợp tác hơn nữa. Và 1 trong đó số đó là mở chi nhánh và các dự án hợp tác lớn ở Phú Quốc nơi từng là căn cứ địa của tôi. Chính vì thế nhiệm vụ lần này của tôi trong cuộc họp hội đồng quản trị là tái thiết lập lại cơ sở ở đó.
– Ê Khải khi nào ra Phú Quốc cho bé Vân hôm bữa có giới thiệu ở party Halloween đó, cho nó ra đó chơi nhé! À mà đó là cháu tôi đấy nhé, đừng có làm bậy, nó còn ngây thơ.
– Vâng ạ, em biết, em biết đồ nào để ăn, để cúng mà.
– Thế thì tốt! Thôi chúc chú đi thành công nhớ!
Àh ngoài ra mấy ngày nữa thằng Duy Hải Phòng bạn tôi cũng tính đi du lịch nghỉ dưỡng vậy sắp xếp Phú Quốc luôn rồi. Còn con Linh tôi chưa thấy nó trả lời. Đang bực nó đây, có gì chú nói với con Linh hộ cái. Tôi ngập ngừng vụ con Linh em không chắc đâu tùy nó thôi.
– Ừ thì cứ cố gắng có gì alo tôi.
Thở dài nghĩ thầm: anh Kevin lại bán cái vụ con Linh cho tôi rồi. Đến khuya thì tôi lại nhận được tin nhắn của Linh: Anh có rảnh không nói chuyện xíu?
– À lại vụ thằng Duy chứ gì!
– Dạ.
– Ừ có gì em nói đi.
Anh Kevin nói anh đi Phú Quốc phải không? Mấy ngày nữa thằng Duy nó cũng bay ra đó chơi. Anh Kevin cứ bắt em đi ra đó với nó. Mặt thằng đó nhìn biến thái lắm anh. Mà không đi thì không có lý do gì với lại anh Kevin chắc chắn sẽ làm khó em. Àh mà anh là thổ địa ở Phú Quốc phải không?
– Ừ. Vậy cũng đỡ. Có gì em ra đó rồi anh sắp xếp cho em nhé!
Ừ. Thấy giọng tôi có vẻ mệt mỏi. Linh nói: cứ vậy nha. Có gì em alo. Chúc anh buổi tối anh lành và mơ những giấc mơ đẹp nha.
Thấy câu chúc và giọng ngọt ngào của Linh tôi cũng đáp:
Ừ cảm ơn em. [G9 icon]. Nhắn tin xong tôi nằm dài ra giường rồi ngủ thiếp đi.
Tối thứ 6 tôi ra sân bay thì gặp bé Vân, mặc đồ xì teen nhiều màu. Bé cũng đang check in vé máy bay thấy tôi nó vẫn tay, gọi to: Anh ơi em nè giữa chốn đông người, làm mọi người nhìn về phía tôi.
Con bé này rảnh quá cứ nhí nha nhí nhảnh mình đi công việc chứ có phải là đi nghỉ dưỡng đâu mà haizzz. Rồi vào hàng ghế ngồi chờ. Trong lúc ngồi chờ thì cô bé nói đủ thứ. Cháu nghe nói là chú là thổ địa ở Phú Quốc phải không?
– Thật là tuyệt vời! Àh gọi chú là cứ sao sao í, vì chú nhìn trẻ quá nhở híhí
– Ừ cháu muốn gọi sao thì gọi.
– Vậy cháu gọi là anh í. Anh đưa em làm quen với mấy người bạn địa phương với mấy chỗ đẹp đẹp í mà chỉ dân local mới biết, những mấy cái trải nghiệm lãng mạn, tuyệt vời như trên App đó.
Tôi cười không nói gì. Thở dài thầm nghĩ haizzz mấy cái đó là do tôi vẽ ra thôi chứ thực tế nó có được như vậy đâu cũng giống như tụi con gái chỉnh hình bằng app vậy thôi, thực tế nó có phần khác chứ, và cũng tùy trải nghiệm sở thích mỗi người, và đôi khi nó còn “tùy duyên” hay nói theo kiểu giới trẻ là tùy “đường ăn ở”.
Như trải nghiệm đạp xe trên cầu cảng làng chài Hàm Ninh ngắm bình minh mà tôi lấy từ trải nghiệm của bạn tây lông nhưng tôi đâu nói rõ trong miêu tả là nếu từ trung tâm Dương Đông ra đó hơn chục km đừơng tối thui rất vẳng vẻ, rồi mấy cái suối đẹp đẹp giai đoạn băng rừng rất cực mà tôi chưa đề cập trong bài, mấy bánh bèo làm sao mà leo nổi. Haizz rồi còn nhiều thứ ngoài đảo hoang nữa mà tôi và team content sáng tạo thêm thắt vẽ vời cho lãng mạn. Đúng là mấy đứa ngây thơ cứ tin thật 100% rồi còn mơ mộng thêm nữa haizz. Nhưng mà chẳng phải mục đích của tôi là để cho du khách tưởng tượng ra vậy sao. Thật mâu thuẫn!
Tôi thì vào hostel cũ giờ đã đổi tên Homestay N. mà tôi đã sang lại bạn , rồi cho Vân vào resort 4 sao đối diện để có gì còn quản lý sơ sơ nó với để nó bớt làm phiền tôi làm việc. Tôi gọi cho 1 thằng em là cháu của chủ cơ sở ngọc trai lớn nhất đảo chở con bé đi chơi, vòng quanh đảo nó là 1 tay chạy xe với tốc độ bàn thờ. Rồi tôi từng ở trên xe của hơn Audi với vận tốc hơn 110 miles/h làm đèn tít tít cảnh báo liên tục, nếu là con đường rộng lớn thì không nói gì nhưng con đường này nhỏ và vắng có đoạn không có đèn đường nhưng vì chú nó có việc rất gấp gì đó. Thế nhưng giờ tốc độ nó cũng giảm lại không như hồi trẻ trâu nữa sau lần suýt chết. Tuy nhiên nó sống khá lành mạnh khi phải về nhà trước 10h tối và không dám tới bar vì nhà nó cấm và giờ không được tới mấy khu phức tạp thế, sợ bị hư người, hay bị này nọ.
Tôi và người bạn founder từng có 1 thời cực kỳ huy hoàng ở đảo này với những tour trải nghiệm có 1-0-2 nhưng giờ nó đã là quá khứ rồi. Giờ tôi đang phải gây dựng lại với 1 chiến lược mới dựa trên công nghệ và mối quan hệ mới.
Tối đến Tèo Đô gọi điện hỏi tôi đang ở đâu để chở bé Vân lại? Tôi nói đang ở quán bar người quen nó xin địa chỉ rồi chở Vân lại. Tôi kêu vào đi nhưng nó ngại, rồi tôi nói bar này nhạc nhẹ giờ thì nhạc chill thôi 2 đứa nó cũng vào ngồi. Ngồi được một lúc nói chuyện vài câu chuyện vui hồi xưa của chúng tôi rồi thì ku cậu xin phép về trước vì đã 10h. Tôi nói ok.
Giờ còn tui với Vân nên hỏi: Đi mấy ngày với anh Tèo Đô sao rồi em? Vui lắm phải không?
– Dạ cũng vui í, anh Tèo Đô cũng đưa em đi mấy chỗ đẹp đẹp nhưng anh Tèo Đô chạy xe ghê quá, với lại anh ấy nói chuyện hơi nhạt anh ạ.
– Trai đảo hiền lành chất phác nó thế đó em, hơn nữa nó cũng thuộc hàng thiếu gia mà không ăn chơi tuyệt thế còn gì! Hợp với em đó! Em quen thì quen người như thế ? Tôi cố ý gán ghép.
– Nhưng em thấy anh ấy còn trẻ con hơn cả em nữa.
– Chứ em muốn sao?
– Em cũng chẳng biết nhưng giờ em thích một người chững chạc một chút từng trải một chút nhưng vẫn phải tâm lý lãng mạn nữa cơ.
– Ừ ừ thì đám con gái mới lớn như em bao giờ cũng mơ mộng thế. Hên là anh chẳng bao giờ là mẫu người đàn ông như thế hehe.
– Ờ ờ em biết rồi anh là người mê công việc, mê tiền chứ gì.
Vừa trò chuyện linh tinh về cuộc sống của các anh em ra đảo lập nghiệp hay văn hóa người ở đảo, lúc này mấy ly cocktail cũng hơi ngấm ngấm vì ku bartender biết sở thích của tôi vị “ngọt – mạnh” nên pha theo gu đó. Quán bar này đặc biệt không có menu mà pha theo sở thích, khẩu vị và yêu cầu của khách.
Bỗng trời mưa to rồi lại mưa lâm râm. Ngắm mưa bên hiên cửa sổ, rồi chả hiểu sao cảm xúc dâng trào tôi tự nhiên lại kể chuyện tình cảm ngày xưa (gần như chẳng kể cho ai bao giờ) và giờ lại kể cho con bé này nghe:
Hồi xưa anh có quen cô gái Đà Lạt tình tính cũng hơi ẩm ương nhất là khi đi mưa thế này. Nếu đi với anh mà gặp mưa cô ấy sẽ không trùm áo mưa dù có hay không có áo mưa. Một lần khi bọn anh đang đi trên một đồi nhìn phía dưới là thung lũng nhà đèn nhìn rất đẹp thì bỗng trời đổ mưa, đi một đoạn vì sợ trời lạnh anh hỏi xe cô ấy có áo mưa không cô ấy nói hình như là có. Mở cốp lấy áo mưa mặc vào rồi lên xe chạy tiếp ngồi phía sau nhưng cô ấy không chịu trùm áo mưa lên đầu mà cứ ôm vào anh.
– Sao em không trùm vạt áo mưa lên, mưa ướt người về bệnh thì sao? – Tôi hỏi
– Đi với anh thì dù đi dưới mưa thì chỉ cần ôm anh thế này là đủ rồi! Anh ở dưới Sài gòn lên không quen thời tiết với anh bị viêm mũi thì cứ mặc mưa đi kẻo ốm.
Nghe nói vậy chẳng lẽ anh lại mặc áo mưa thế này dù gì mình cũng là con trai chẳng lẽ sợ, thế là anh cũng bỏ áo mưa ra. Rồi cứ thế đi dưới trời mưa! Một lúc sau trời mưa to thì bọn anh ghé vào 1 nhà lồng kính trồng đầy hoa hồng và các loại hoa mà anh cũng chẳng biết hoa gì. Nhìn trong nhà kính thật là hoa mờ mờ ảo ảo hơn nữa còn ánh sáng vàng cam và hồng hồng. Vì thế lần sau nếu đang đi trên đường mà gặp mưa thì cứ thế mà đi dưới mưa thôi. Nghĩ lại thấy bọn anh khùng dễ sợ, đúng là thời sửu nhi mà – Tôi nói.
Tôi kể cho Vân nghe những ngày tôi sống ở Đà lạt, những buổi chiều hoàng hôn ở thung lũng vàng, hay buổi bình mình đi săn mây ở trên đồi. Chuyện chúng tôi gặp nhau quen nhau như 1 drama phim Hàn. Khi đó tôi lang thang đi bụi vì một số chuyện, còn cô ấy thì trái tim đang tan nát vì mối tình đầu, rồi gặp nhau trong 1 quán Eros…rồi cả chuyện dám liều mình dám hái trộm hoa nhà người ta để tặng cô ấy!
Tôi kể quá nửa đêm lâu rồi mà tình hình mưa vẫn không có vẻ là tạnh, chắc mưa hết đêm nay. Quán thì tụi nhỏ đã dọn dẹp cả rồi 1 đứa thì ở lại ngủ trông quán, dặn nếu khi nào tôi về thì khép cái cửa lại rồi quay cái bảng Close cho nó. Trời đã quá khuya rồi tôi cũng tính về ngủ trên giường cho nó ngon giấc nhưng làm sao với con bé này đây khi không có áo mưa trời quá khuya thế này lại còn trời mưa nữa đi quãng đường ngắn thì tụi taxi cũng lười đi lắm.
Vân biết ý định tôi muốn về nên nói hay chúng ta về đi anh. Nhưng không có áo mưa em à?
– Vậy chúng mình đi mưa về anh nhé!
– Nhưng đi mưa về lỡ em bị sao thì anh Kevin trách anh.
– Em có phải con nít đâu. Mà đi từ đây về resort có 1 km chứ nhiêu đâu! Anh lo gì? Em là con gái không lo thì thôi chứ anh lo gì.
– Lỡ em ốm thì sao?
– Thì em có anh rồi còn lo gì nữa!?
Đến đây rồi tôi cũng không biết sao nữa! Đành dầm mưa cùng con bé ngốc này chứ sao nữa! Trời mưa Vân nép sát vào người tôi. Xe chạy về phía resort. Về tới resort có người của resort che dù cho Vân, tôi bảo bé tắm sơ sơ nước ấm rồi đi ngủ nhé. Có gì thì gọi cho anh heng.
Dạ vâng ạ. Anh về cẩn thận. Lát em nhắn tin
Rồi tôi về hostel, tắm mình dưới làn ấm rồi leo giường. Bỗng nhận được tin nhắn. Cảm ơn anh đã kể cho em câu chuyện xưa và được trải nghiệm đi dưới mưa, ngồi sau lưng anh trên con đường ven biển ở đảo này thật là tuyệt vời.
Tôi nhắn cụt lủn: Có gì đâu em. Thôi em nghỉ ngơi sớm không bị cảm đó. G9 em.
Dạ, anh cũng nghỉ ngơi sớm cho khỏe ạ. Chúc anh ngủ ngon nhé! [icon heart]
Sáng hôm sau như đã gọi điện thoại hẹn 9h con Audi Q7 của Tèo Đô chở nhóm từ trung tâm đi xuống phía nam An Thới để lên chiếc catamaran thuyền buồm với sức chứa max 30 người nghiễm nhiên là du thuyền sang trọng nhất ở đây vì ngày đó chúng tôi chỉ có chiếc mini yacht có phòng ngủ nhà vệ sinh đầy đủ nhưng chỉ chứa được max 8 khách, 1 tài công, 1 hướng dẫn. Giờ đây tôi và bạn founder lên du thuyền catamaran này không phải tư cách là đối thủ nữa mà là khách, là đối tác. Mặc dù là giá ưu đãi đặc biệt nhưng số còn lại và dịch vụ khác cũng không phải ít mà đây là cuộc vui mà tôi setup chủ yếu cho Duy nên mọi thứ không thành vấn đề, vấn đề là làm sao để gây ấn tượng và chinh phục được người đẹp.
Xuống tới bến chờ du thuyền thấy đệ hướng dẫn viên cũ và anh thợ bắn cá đang chờ ở đó. Linh thì đi lại chỗ tôi và nói nhỏ:
– Có vẻ bé Vân nó thích anh đó!
– Sao em biết?
– Thì trên xe em quan sát thấy với lại linh cảm phụ nữ mà anh.
Thì kiểu như mấy bé đó fan Hàn xẻng nên đến một nơi xa lạ, gặp ai có chút gì đó hay hay lạ lạ là “say nắng” ngay à. Rồi ít lâu là quên à. Mà làm dịch vụ nên anh em cũng phải biết quan sát nắm bắt và đánh đúng tâm lý sở thích, nói lời ngon ngọt nhất là với du khách nữ. Nên mấy vụ bị say nắng thế này là chuyện bình thường ở huyện.
– Ừ cái này em hiểu! Vậy lát anh lại ngồi gần bé Vân để chăm sóc tiếp à?
– Chắc không đâu. Vậy là đủ rồi! Chăm sóc tận tình quá với mấy bé này thêm mệt ra! Với lại để cho Tèo Đô chăm sóc nó đi.
– Vậy lát anh ngồi với em nha! Em cũng chán nói chuyện với anh Duy lắm rồi, đàn ông tính gia trưởng, thể hiện đã đành, lại còn đi nói xấu vợ trong khi mới ly thân, chân tay thì cứ khua khoắng lung tung làm em không thoái mái. Mà nhìn qua là em cũng biết hắn hay “chơi đồ” mấy kiểu đó biến thái lắm rồi tính lấy em ra “xả đồ” à!
Tôi tính nói bồi cho Duy nhưng mà thôi im lặng thì tốt nhất không ủng hộ cũng không phản đối. Nói sơ về chiếc du thuyền cataraman thuyền buồm 2 thân này được nhập từ Pháp với không gian rộng rãi sang trọng như là một căn hộ trên biển với 2 phòng ngủ, phòng khách và ban công ở boong tàu, rất phù hợp cho các buổi event, party sang chảnh.
Bé Vân ngồi xuống chừa chỗ cho tôi thì tôi lại nhường ghế đó cho Tèo Đô ngồi rồi đi qua ngồi góc mạn thuyền. Linh đang đi cùng Duy bỗng ngồi sáp lại tôi. Thế là Duy ngồi một mình một dãy. Hôm nay do đi trễ và có gió thổi nên sóng hơi lớn nên du thuyền đi nép các hòn. Có những con sóng to thường nằm ở khoảng giữa 2 hòn vì ở đó không có chỗ để cản gió làm du thuyền nâng lên rồi dập xuống ầm ầm. Thấy Duy có vẻ không vui rút điếu thiếu ra hút nên tôi phải rủ Duy lên mũi boong tàu.
Đến hòn đảo hoang đầu tiên là Robinson đây là cái tên do chúng tôi và các KOLs travel blogger đánh sóng viral dịch vụ đặt tên. Hướng dẫn đưa ván surf cho ai muốn vào bờ. Trong lúc mọi người chụp hình thì anh bắn tranh thủ đi săn ít cá tự nhiên để ăn thì mới tươi ngon.
Tôi với người bạn co-founder nói về những ngày từ khó khăn đến thời huy hoàng và so sánh với bây giờ qua những tấm ảnh, cái chỗ này là nơi tập chơi lướt wakeboaring nè những chiếc cano du thuyền như thế kia của chúng tôi từng phục vụ biết bao nhiêu khách Á, Âu đến cả những quan chức, ngôi sao các thể loại. Ngày đó tất cả các hòn, con sông trên đảo chúng tôi đều đã đi qua hết. Dưới biển cũng thế, team lặn còn khám phá cả những chiếc tàu gỗ cổ ngày xưa chở hàng nữa. Đó là cũng bí mật mà chúng tôi chưa công bố đến ngày nay.
Thời điểm đó chúng tôi vừa cố gồng khắp nơi gọi vốn nhà đầu tư để tăng cường hoạt động mở chi nhánh Hà Nội, và ra mắt thương hiệu mới yacht, mà vay ngân hàng không được vì không chịu thế chấp thuyền. Khi đó với tinh thần tuổi trẻ cao ngất ngưởng lúc nào cũng hô khẩu hiệu “Go big” or “Go home”. Mọi chuyện ban đầu cũng thuận lợi nhưng tài chính để sống sót sau những biến cố và duy trì sức cạnh tranh ngày một gay gắt trên thị trường thì quả là một vấn đề nan giải, cuối cùng thì cũng bị rớt một phát thật đau khi mọi thứ phát triển quá nhanh, quá nguy hiểm, đúng là “trèo cao thì té đau” mà. Với câu nói của một người mentor mà tới giờ tôi vẫn phải ghi nhớ:
“Làm du lịch thì cần cảm xúc, nhưng làm kinh doanh thì không”
Ngày đó có 1 động lực mà tôi không nói ra với ai đó là vì đang crush một cô gái, vì muốn thể hiện và bù đắp thiếu thốn cho cô ấy nên tôi còn hứa hẹn sẽ cùng nhau đi du thuyền ở biển Miami của Florida đoàn tụ với mẹ ruột đang ở đó. Hiện tại cô ấy sống với người ba và vợ hai ở Sài gòn. Vì thế tôi đã cố gắng rất nhiều cố gắng làm những thứ tôi chưa hề biết, vượt tầm theo kiểu như trong phim Forrest Gump đã mua con tàu đánh tôm và đặt tên tàu là Jenny – tên của crush, rồi cùng người bạn Dan ra khơi. Nhưng không may mắn như trong phim là tàu không bị nát khi gặp bão mà còn trúng được mẻ tôm khủng duy nhất ở vịnh. Sau đó thất bại tôi nhận ra mình không chỉ là thằng khờ Gump mà còn là Nobita ảo tưởng sức mạnh, còn crush tất nhiên là Xuka rồi nhưng là phiên bản đời thực và không có Doremon giúp nào cả. Và nghe nói cô ấy cũng đã lấy một Việt Kiều do bên ngoại sắp xếp để ra đi nước ngoài. Nhưng dù sao cũng cảm ơn cô gái Xuka năm xưa nhờ vậy mà tôi dám bước ra vùng safe zone, tuy đến giờ tôi còn vẫn thê thảm vì màn “một lần chơi lớn xem em có trầm trồ”.
Trong lúc chị em ở đây tha hồ tạo dáng chụp hình sống ảo ở đây một lúc thì anh bắn cá cũng đã quay trở lại mang theo hai xâu cá đang treo nặng trĩu. Thế là mọi người lại xúm vào đeo xâu cá rồi cầm lên chụp hình để khoe chiến lợi phẩm.
Bình thường sẽ ăn trên du thuyền luôn và có đầu bếp nhưng chúng tôi đã dặn trước bên phía đối tác để tự lo khoản ăn uống. Hơn nữa hôm nay sóng hơi lớn nên dù đi du thuyền catamaran êm, ít tròng chành hơn các loại du thuyền hay thuyền khác nhưng hai chị em có vẻ hơi say nên một lát sau đó tôi nói mọi người lên du thuyền di chuyển về hòn đảo thứ 2 là anh rể Tèo Đô một nửa hòn để kinh doanh chỗ này. Tôi đã gọi điện thoại nói trước để chuẩn bị không gian dành riêng tư cho chúng tôi khi đặt chân lên đảo. Vì hiện tại xung quanh làm thương mại khá xô bồ vì khách cũng khá đông. Và cũng là cách để thể hiện đặc quyền và đẳng cấp dịch vụ có 102 của chúng tôi ở cái đảo này!
Một bữa trưa thịnh soạn đã được bày lên bàn gỗ, bên cạnh những chiếc võng, xích đu. Rồi tôi tiến lại chỗ Duy và hỏi:
– Đó boss Duy thấy Phú Quốc sao?
– Ờ đồ ăn ngon, phong cảnh đẹp dịch vụ tốt, nhưng đào thì chán quá! Con Linh nó dở chứng hay sao mà chẳng nhiệt tình gì làm tớ mất hứng quá.
– Con Linh là đào của anh Kevin nên em không ý kiến.
– Nhưng sao thấy nó thân với chú mày thế?
– À thì anh em làm chung nhiều event party với lại cùng quê miền Tây cũng như cùng tham vọng làm giàu như nhau nên hợp thế thôi.
– Bộ 2 đứa mày tính quen nhau à?
– Không đâu anh, “bụi nhà không thiêng” với lại đó là sugarbaby của anh Kevin mà. Em và nó là yêu tiền chứ yêu đương gì.
– Ờ tại anh thấy con Linh nó chảnh chảnh với anh nên anh hơi bực, tiền thì anh đây đâu thiếu, chú cũng biết vụ anh Kevin muốn gán con này qua tớ phải không? Với anh Kevin cũng đang mệt mỏi với nó và vợ, nghe nói Na mới cấn bầu rồi, còn anh thì đang ly thân nên cứ vô tư.
Nghe tin Na có bầu nên tôi cũng thấy chút xốn xang nhưng rồi thấy điều đó là hợp lý như Linh nói ngày trước hai người đó đúng là gió tầng nào gặp mây tầng đó còn nghèo như tôi và Linh thì người ta sẽ nói là “ngưu tầm ngưu mã tầm mã, nồi nào úp vung đó” thôi.
– Dạ đó là chuyện riêng của mấy anh, em không có ý kiến. Còn việc của em ra đây là để xây dựng cơ sở cho vòng series B.
– Ừ tớ có nghe nói chú là người chỉ biết công việc và kiếm tiền. Nếu không kiếm được gái nam thì ra bắc tớ làm mai cho vài em gia đình “cơ bản” ngoài đó chịu không nhở?
Nghe loáng thoáng làm mai gì đó bé Vân chạy lại hỏi: anh Duy tính làm mai em nào cho anh Khải í?
– Thì anh thấy nó FA nên làm mai chứ nó cứ lo làm thế này mà éo ăn chơi gì thì uổng.
– Em nghèo nên phải ráng cày như đâu có điều kiện như anh mà ăn chơi hưởng thụ.
– Tao có phải làm cái đéo gì mấy đâu, cũng hên cơ sở cơ ngơi là ông bà già xây dựng sẵn rồi nên tao chỉ vào quản lý. Với lại tao không dính vào lô đề bài bạc này nọ là ông bà già tao vui lắm rồi. Í hay làm mày quen luôn con bé Vân này nhở? Nó cũng lớn rồi nè lại cháu anh Kevin nữa. Bé Vân mặt đỏ bừng.
Công việc sự nghiệp còn chưa xong yêu đương gì anh ơi! – Tôi nói.
– Mày dẹp mịa công việc qua một bên đi chứ lúc nào nghe thấy hai từ công việc là tao chán rồi đó.
– Sorry anh, tại bệnh nghề nghiệp nó thế.
Thôi đéo nói nhiều nữa để tao vào thưởng thực hải sản tươi sống ở đảo xem thế nào. Món cá mú nướng giấy bạc, sò hấp nướng, ghẹ, tôm tích cháy tỏi, món thịt cá mó phi lê vừa mới săn được ăn với mù tạt hoặc nhúng vào nước dừa già có gas, cá bớp nhúng dấm phải là cá được săn trong tự nhiên thì thịt và nhất là ruột của nó ăn mới ngon, món mực đặc biệt là kiểu vớt con mực còn sống trong lồng bè lên còn nguyên túi mực nhúng vào nồi nước dừa đang sôi, khi ăn nó bể túi mực dính đầy miệng nhưng ai cũng khen nó quá ư là ngon và ngọt chỉ có 2 chị phụ nữ là thấy nó hơi dơ dơ nên chỉ ăn thử chứ không ăn thêm sợ nó dính lên miếng nhìn xấu. Đúng là chị em phụ nữ!
Ăn uống no say rồi bên cạnh có sẵn võng, ghế, xích đu đó mọi người nghỉ ngơi lấy sức chiều ra hòn đảo thứ 3 để ngắm san hô tuyệt đẹp nhé – Tôi nói.
Mọi người chuẩn bị lên du thuyền lấy thêm ít đồ ăn mang lên để chuẩn bị sang đảo thứ 3 ngắm san hô, có tảng đá hình nhân sư. Tôi nhắc nhỏ Linh: Anh Duy hơi phàn nàn về em đó nha.
Kệ ảnh – Linh nói.
Tới nơi Vân và Linh chưa xuống nước mà chỉ ở boong mũi du thuyền làm vài tấm sống ảo, Vân trong bộ biniki 1 mảnh màu xanh nước biển, còn Linh thì tạo dáng trong bộ biniki 2 mảnh màu đỏ rực rỡ khoe những đường cong như muốn đốt cháy team đàn ông chúng tôi đang bơi ở dưới nhìn lên nên ai cũng uống ngụm bia và mồi đựơc đặt trên ván Surf cho đỡ khát.
Vân không biết bơi nhưng muốn bơi nên nói tôi kéo bé tôi tính nhờ thằng Tèo Đô nhưng nó lại sợ nước vì nó bị ám ảnh maza kéo chân nên tôi đành phải bơi kèm. Duy cũng không biết nên được hướng dẫn bơi kèm và kéo đi. Còn Linh biết bơi nên tự bơi một mình lặn ngắm san hô rồi chúng tôi leo lên một tảng đá lớn ngồi ngắm biển.
Tôi có giới thiệu thêm về 1 hòn đảo đặc biệt với 1 hang động rộng lớn có thể cắm trại hay làm party riêng ở qua đêm không có người quấy rầy nhưng nó đi xa và phải có thời gian và chuẩn bị nhiều đồ chơi, nước và thực phẩm hơn. Đây là một tour trải nghiệm đặc biệt chỉ chúng tôi mới biết và khám phá ra chưa đưa vào thương mại phổ thông, chỉ phục vụ những vị khách VIP hoặc khách Tây cho nhu riêng.
Tôi giang 2 tay thả lỏng ngắm mặt trời hoàng hôn trên biển, bình thường ngắm thôi đã đẹp rồi mà lại ngồi trên du thuyền ở xung quanh là những hoang đảo nữa thì đó đúng là một trải nghiệm đẳng cấp nhưng cũng rất chill nữa! Điều mà tôi đang định hướng thương hiệu mới để mở rộng phân khúc khách tiềm năng cho các dịch vụ và hệ sinh thái về Du thuyền đang triển khai.